Đứa Con Của Thời Tiết - Weathering With You Chap 1

Dưới bầu trời tháng Ba vần vũ, tiếng còi báo hiệu tàu đang rời bến.
Thân tàu đồ sộ rẽ nước, những rung động mạnh truyền qua ghế đến mọi nơi trên cơ thể tôi.
Vé của tôi thuộc khoang hạng hai, ở nơi thấp nhất của con tàu. Chuyến đi đến Tokyo sẽ mất hơn mười tiếng, và chúng tôi sẽ đến trong đêm. Đây là lần thứ hai trong đời tôi thực hiện chuyến đi này, trên chiếc tàu này. Tôi đứng dậy, tìm tới cầu thang dẫn lên khoảng rộng trước boong tàu.
Lần đầu tiên là vào hai năm rưỡi trước. Sau những thứ đã xảy ra khi tôi còn ở trong thành phố, những lời đồn về tôi bắt đầu truyền tai nhau ở trường: Người ta nói tên đó đã làm tội và Tớ nghe đồn hắn vẫn còn bị truy nã bởi cảnh sát. Việc trở thành chủ đề bàn tán không hề ảnh hưởng đến tôi (thực tế, tôi sẽ bất ngờ hơn nếu ngược lại), nhưng tôi đã không kể với bất kì ai về những chuyện đã xảy ra tại Tokyo vào những ngày hè đó. Tôi luyên thuyên về một vài thứ, nhưng vẫn tuyệt đối giữ kín - gia đình, bạn bè, cảnh sát - về những thứ thật sự quan trọng. Giờ đây tôi lại thẳng tiến Tokyo lần nữa, cùng với trong tôi là tất cả những gì đã xảy ra vào mùa hè năm đó.
Giờ tôi đã tới ngưỡng mười tám, chắc rằng tôi sẽ ở đó lâu dài.
Và tôi sẽ gặp cô ấy một lần nữa.
Những suy nghĩ ấy luôn khiến lòng ngực tôi bỏng cháy. Hai má tôi dần đỏ lên, từng chút từng chút một. Tôi khao khát thật nhanh được bứt ra và chìm trong gió biển, và tôi bước từng nấc vội vã hơn.
Lên trên boong tàu, khí lạnh đập thẳng vào mặt tôi, mang theo những hạt mưa. Tôi lấy một hơi thật sâu, cố uống cho hết trọn làn hơi đó. Luồng gió vẫn se se lạnh, nhưng lại có chút dư vị của mùa xuân. Tôi cuối cùng cũng tốt nghiệp cấp ba - và sự thật ấy dần muộn màng tới, cứ như một thông báo đã đến trễ. Tôi gác khuỷu tay lên lan can, mải nhìn hòn đảo đang xa dần, sau đó hướng sự tập trung của mình lên bầu trời lộng gió. Vô số những hạt mưa đang khiêu vũ giữa không trung tít xa tầm mắt, rất xa.
Ngay sau đó - Tôi rùng mình, cảm giác nổi da gà đột ngột choán lấy toàn thân.
Nó lại xảy ra rồi. Tôi bất giác nhắm mắt lại. Tôi vẫn đứng đó, bất động, những hạt mưa đáp xuống mặt tôi, và những âm thanh của nó vang vọng trong tai tôi. Trong suốt hai năm rưỡi vừa qua, mưa đã trở thành một sự hiện diện không đổi dời. Nó giống như một nhịp đập không bao giờ ngưng, mặc kệ cho bạn có nín thở bao lâu đi nữa. Giống như tia sáng nhỏ giọt qua mí mắt, mặc kệ bạn có nhắm chặt mắt đến mức nào. Giống như một trái tim sẽ không bao giờ thật sự bình lặng, mặc kệ bạn có làm cách nào để trấn tĩnh nó.
Thở ra một cách chậm rãi, tôi mở mắt.
Mưa.
Bề mặt đen ngòm của biển cả uốn lượn như muốn lấy một hơi, hút hết cơn mưa xuống tận bề sâu không đáy của nó. Cứ như bầu trời và biển cả đang ủ mưu với nhau nhằm dâng mực nước biển, chỉ vì một trò trêu đùa nào đó. Tôi bắt đầu cảm thấy sợ. Một sự run sợ lớn dần lên từ sâu thẳm trong tôi. Tôi cảm giác như tôi sắp bị xé toạc ra từng mảnh và bay đi tứ tán.
Tôi siết chặt lan can. Hít thở thật sâu. Và, như thường lệ, tôi nhớ đến cô ấy. Đôi mắt to tròn của cô, vẻ ngoài đầy nhiệt huyết của cô, giọng điệu đầy năng lượng và bùng nổ của cô, mái tóc dài được cô buộc thành đôi đuôi ngựa. Và tôi nghĩ, tất cả đều sẽ ổn thôi. Cô ấy ở đây. Cô ấy vẫn sống, ở Tokyo. Chừng nào cô ấy còn ở đây, thì tôi vẫn còn giữ được một liên kết vững chắc với thế giới này.
"Vậy nên đừng khóc nhé, Hodaka."
Đó là những gì cô ấy nói với tôi đêm đó, nơi khách sạn bọn tôi trốn vào ở Ikebukuro. Tiếng mưa trên mái nhà như loạt trống vọng nơi xa xôi. Mùi hương của cùng loại dầu gội mà tôi đã từng quen. Sự dịu dàng, giọng nói vị tha ấy; làn da ấy, mờ nhợt lấp lánh trong bóng tối - tất cả những thứ ấy thật sống động đến nỗi đột nhiên, tôi quên rằng mình đã không ở đó nữa. Có thể chúng tôi thật sự đang ở cái khách sạn đó vào lúc này, và tôi chỉ vừa hình dung về bản thân mình trên một chiếc tàu trong tương lai, như một thứ phép màu của déjà vu. Có thể buổi lễ tốt nghiệp hôm qua và chiếc tàu, tất cả đều là ảo ảnh, và con người thật sự của tôi vẫn đang ở trên chiếc giường trong khách sạn ấy. Khi tôi tỉnh dậy vào buổi sáng, cơn mưa sẽ dừng, cô ấy sẽ ở kế bên tôi, thế giới sẽ vẫn như chính nó như thường lệ, và vòng quay bình thường mỗi ngày sẽ lại tiếp tục quay.
Tiếng còi vang chói tai.
Không, không đúng. Tôi tập trung vào kết cấu của cái lan can bằng sắt, và mùi của nước biển, và hình bóng mơ hồ của hòn đảo đã gần như biến mất ở phía chân trời. Không đúng, đây không phải đêm đó.
Việc đấy đã xảy ra từ rất lâu về trước. Cái tôi này, cái đang lay chuyển nhẹ nhàng trên tàu, mới là thật. Tôi sẽ nghĩ về nó, sẽ suy xét kĩ càng, và ghi nhớ hết tất cả từ lúc nó vừa chớm bắt đầu, tôi vừa nghĩ vừa lặng người nhìn những hạt mưa. Trước khi tôi gặp lại cô ấy, tôi cần phải hiểu được chuyện gì đã xảy ra với chúng tôi. Còn trong trường hợp tôi không thể hiểu được, ít nhất tôi cũng cần phải suy nghĩ cho thông suốt.
Chuyện gì đã xảy ra với chúng tôi? Chúng tôi đã lựa chọn điều gì? Và tôi nên nói gì với cô ấy?
Tất cả đều đã xảy ra - Phải, chắc hẳn là ngày hôm đó.
Cái ngày mà lần đầu tôi gặp cô ấy. Những thứ đã xảy ra vào ngày hôm đó, những lời cô ấy kể tôi nghe, là khởi đầu của tất cả của mọi sự.
***
Rõ ràng, mẹ cô ấy chưa từng mở mắt hàng tháng trời.
Căn phòng bệnh nhỏ bé chứa đựng những nhịp bíp của màn hình máy đo trạng thái sự sống, tiếng rít của máy thở đang vận hành, và âm trống dai dẳng của những hạt mưa trên cửa sổ - cùng với bầu không khí tĩnh lặng dị biệt của những căn phòng đã được chiếm dụng từ rất lâu, tách biệt hẳn khỏi phần còn lại của thế giới.
Cô ấy ngồi trên một chiếc ghế đặt cạnh giường, nắm chặt bàn tay đầy xương đau của mẹ cô. Cô nhìn chiếc mặt nạ oxy chuyển mờ theo từng đợt đều đặn, rồi lại nhìn hàng lông mi của mẹ cô, thứ mà hiện tại vốn đã luôn hạ thấp. Dưới áp lực khủng khiếp của nỗi lo lắng, cô vững tâm cầu nguyện. Hãy để mẹ tỉnh dậy. Hãy để đợt gió mạnh bất chợt thổi tới như một người hùng tới giải cứu thế giới, thổi phăng đi những u sầu và những nỗi lo và những áng mây đen và tất cả những thứ đen tối, nặng nề, và hãy cho gia đình của con được vui vẻ đi dưới bầu trời đầy nắng lần nữa, cả ba chúng con.
Mái tóc cô ấy lay rối nhẹ, và cô mơ hồ nghe được những âm thanh của nước nhỏ giọt gần kế tai cô.
Cô ngẩng đầu lên. Những tưởng cửa sổ đã đóng kín rồi, nhưng tấm rèm kia lại hơi đung đưa. Bầu trời phía xa sau tấm kính cửa sổ kéo mắt cô hướng lên; Mặt trời đã phá xuyên. Cơn mưa vẫn tha thiết rơi, nhưng một tia sáng mỏng manh đang lọt xuống qua một khoảng nhỏ giữa những đám mây, chiếu sáng một điểm trên mặt đất. Cô căng mắt ra để nhìn rõ hơn. Giữa những tòa nhà bao quanh trái đất ở tít xa tầm mắt, phần mái của một toàn nhà cô độc tỏa sáng, chỉ mình nó, như một diễn viên được chiếu ánh đèn sân khấu.
Điều tiếp theo mà cô ấy biết, như có người đã gọi mời cô, cô phóng vút khỏi phòng bệnh.
Căn nhà đa năng này đã bị bỏ hoang. Những kiến trúc xung quanh nó đều long lanh và nguyên mới, nhưng riêng căn này đã hóa nâu và mục nát, cứ như thể thời gian đã bỏ lại nó. Tất cả các loại dấu hiện của sự rỉ sét, phai nhạt đều kẹt lại đâu đây xung quanh ngôi nhà: Bi-da và Cửa hàng Phần cứng và Hàng lươn và Mạt chược. Cô nhìn lên qua chiếc ô nhựa của mình; ánh sáng kia chắc chắn đang chiếu sáng thứ này. Khi cô lén nhìn xung quanh bên đó, cô phát hiện có một bãi đỗ xe nhỏ và bộ thang khẩn cấp đã bị ăn mòn hỏng hóc dẫn thẳng lên mái nhà.
Nó như một cái ao đầy ánh sáng.
Khi cô ấy đã leo lên được đoạn cuối của thang, cô bị hút hồn một hồi lâu vì những gì mà cô thấy.
Mái nhà, vây quanh là một hàng rào song, chỉ khoảng phân nửa kích thước của một cái hồ hai mươi lăm mét. Những viên gạch sàn bị bể nát ra từng mảnh, và tất cả bề mặt ấy đều phủ một màu xanh của cỏ. Ở tận cuối, một chiếc cổng torii đứng lặng lẽ, được nâng niu trên chiếc tán dày của cỏ và hoàn toàn nổi bật nhờ những tia bắn từ khoảng không giữa trời mây. Trong vùng sáng của mặt trời, màu đỏ son của cánh cổng lấp lánh vài giọt bắn nhỏ xíu. Nó là điểm rõ ràng duy nhất trong một thế giới mơ hồ bởi những cơn mưa.
Chậm rãi, cô băng xuyên qua mái nhà hướng đến chiếc cổng torii. Cơn mưa đã gột rửa những ngọn cỏ ngày hè, và mỗi khi cô bước lên chúng, cô nghe thấy những tiếng lạo xạo mềm nhẹ và cảm giác được có một độ nảy thú vị dưới chân.  Tít ngoài bức màn mưa là một rừng những tòa nhà chọc trời, đơn màu và mờ ảo. Tiếng chim ríu rít tràn ngập không gian; Chắc hẳn phải có một cái tổ gần đâu đây. Tiếng ầm ầm vọng xa của Tuyến Yamanote trộn lẫn với nó một cách mơ hồ, như một âm thanh lọc qua từ một thế giới khác.
Cô đặt chiếc ô xuống đất, và cái lạnh của những hạt mưa vuốt ve đôi má mịn màng của của cô. Phía bên kia cổng torii là một điện thờ nhỏ, với những bông hoa tím nhỏ xíu mọc dày đặc xung quanh. Gần như bị chôn dưới đám hoa là hai vật trang trí Obon mà ai đó đã đặt tại đấy: một ngôi nhà làm từ một quả dưa chuột và một con bò làm từ quả cà tím, với những cái chân từ tăm tre mỏng manh. Gần như vô thức, cô chắp hai tay lại với nhau. Sau đó cô thành tâm nguyện cầu: Hãy để cơn mưa ngừng lại. Cô châm rãi nhắm hai mắt lại, sau đó bước qua cánh cổng torii. Hãy để mẹ con tỉnh lại và hãy để chúng con được cùng nhau đi dưới bầu trời quanh đãng.
Vừa lúc cô bước qua cánh cổng, bầu không khí thay đổi.
Cô đang trôi nổi trên cao, cao tận trời xanh, giữa một ngọn gió đầy uy lực. Không - cô đang rơi. Gió cuộn lại quanh cô, rên rỉ những âm thanh khẽ và trầm hơn cả những thứ cô đã từng nghe. Với mỗi lần thở ra, làn hơi ấy hóa trắng và đông lại, lấp lánh trong màu xanh thẳm. Dù thế, cô không cảm thấy sợ. Đó là một cảm giác kì dị, như một giấc mộng du.
Khi cô nhìn xuống chân mình, cô thấy một tràn những đám mây vũ tích được hình thành trông như những cái đầu to lớn của bắp cải. Mỗi cái chắc phải rộng vài dặm, tạo thành một vườn địa đàng tráng lệ.
Đột nhiên, cô nhận ra màu sắc của một đám may đang dần thay đổi. Trên mặt phẳng được tạo ra bởi đường ranh khí quyển nằm phía cao kia, những mảng màu lục đang bắt đầu xuất hiện. Cô chăm chú nhìn.
Nó gần giống như một đồng cỏ. Phía bên trên áng mây, nơi mà bất kì ai ở dưới mặt đất đều chẳng thể thấy, xào xạc những ngọn cỏ đang thoắt ẩn thoắt hiện. Xung quanh chúng, cô bắt gặp những nhóm sinh vật gì đó.
"... Cá?"
Những nhóm đó quả nhiên hợp lại thành những đàn cá, gợn sóng một cách nhẹ nhàng, họa lên những hình xoắn ốc. Cô vừa rơi, vừa chăm chú ngắm nhìn chúng. Vô số những sinh vật ấy đang bơi lội trên khu đất đầu mây...
Đột nhiên, thứ gì đó cọ vào những đầu ngón tay của cô. Giật mình, cô nhìn vào tay mình. Cô đã đúng; chúng là cá. Thân hình trong suốt nhỏ bé của chúng tuột qua những ngón tay và mái tóc cô, nhẹ nhàng như một cơn gió. Vài con có vây dài theo sau, những con khác tròn như con sứa, và những con khác nữa lại dẹt, như cá Killi vậy. Mặt trời chảy qua tất cả những hình thù đó, làm chúng tỏa sáng như những lăng kính. Trước khi cô kịp nhận ra, cô đã bị vây quanh.
Màu xanh bất tận, những đám mây trắng, cỏ cây xào xạc, con cá sáng lên với đủ màu cầu vồng - cô ở một thế giới trên trời lạ lẫm, đẹp đẽ, thứ mà chưa chưa từng được nghe hay tưởng tượng. Không lâu sau đó, những đám mây đen bao trùm thế giới bên dưới cô đã sáng màu và tan biến đi, và những con đường dài vô tận của Tokyo hiện ra. Từng tòa nhà, từng chiếc xe, từng tấm kính chiếu rọi lộng lẫy trong ánh nắng. Cả khu dường như sống lại, được gột rửa bởi những hạt mưa, và cô ấy từ từ cưỡi gió xuống. Dần dần, một cách lạ kì, cô cảm giác rằng bản thân cô đang trở thành một với tất cả. Cô đơn giản biết, trong một cảm giác cụ thể hơn cả những câu từ, rằng cô là một phần của thế giới này. Cô là gió và nước, xanh và trắng, lí trí và ước muốn. Một niềm vui dị biệt và nỗi buồn trực trào lan tỏa khắp cơ thể cô. Sau đó, một cách chậm rãi, cứ như cô đang chìm sâu vào chiếc nệm futon, nhận thức của cô mờ đi và dần tắt...
***
"Tất cả những khung cảnh mà tớ nhìn thấy lúc đó chắc hẳn là một giấc mơ," cô ấy từng nói với tôi, "nhưng-"
Thiết nghĩ đó không phải là một giấc mơ. Chúng tôi giờ đã biết. Sau này, chúng tôi đều thấy cùng một cảnh tượng. Một thế giới không được ai biết đến ngoài chúng tôi.
Dù thế nào đi nữa, suốt mùa hè năm đó tôi cùng cô ấy, phía trên bầu trời Tokyo, chúng tôi thay đổi hình dạng thế giới mãi mãi.

Nhận xét